Cuộc chiến chỉ chấm dứt sau khi New Delhi đưa vấn đề Kashmir ra Liên Hợp Quốc. Theo một nghị quyết ngày 13/8/1948, Liên Hợp Quốc yêu cầu Pakistan phải rút toàn bộ binh sĩ ra khỏi vùng tranh chấp Kashmir như Ấn Độ đã làm. Nhưng Islamabad phớt lờ quyết định của Liên Hợp Quốc và chiếm đóng một phần Kashmir. Ngày 1/1/1949, một thoả thuận ngừng bắn do Liên Hợp Quốc làm trung gian được ký với quyết định dành 65% lãnh thổ Kashmir cho Ấn Độ kiểm soát và phần còn lại thuộc về Pakistan. Thoả thuận này vốn chỉ mang tính tạm thời nhưng Đường ranh giới kiểm soát hình thành từ thoả thuận đó thì đến nay vẫn được coi như biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan tại Kashmir.
Đối với cá nhân tiểu vương Maharaja Hari Singh, sau khi ký thoả thuận với Án Độ thì tình hình lại càng trở lên khó khăn hơn. New Delhi có ý ủng hộ đối thủ không đội trời chung với ông là giáo chủ Hồi giáo Abdullah. Mọi nỗ lực giành lại quyền lực của Hari Singh đều thất bại và quyền lực rơii dần vào tay Abdullah. Đến năm 1949, tiểu vương Hari Singh đã buộc phải rời Kashmir. Con trai của ông là Karan Singh, lúc đó mới 17 tuổi, tuyên bố làm Tiểu vương Nhiếp chính ở Kashmir vào ngày 20/6/1949. Đến năm 1972, Thủ tướng Ấn Độ Indira Gandhi và người đồng nhiệm Pakistan Zulfikar Ali Bhutto đồng ý ký Hiệp ước Shimla, trong đó cam kết thực hiện lại những điều khoản của Hiệp ước Tashkent. Hai bên một lần nữa thoả thuận giải quyết vấn đề Kashmir thông qua biện pháp hoà bình. Nhưng những biến cố trên chính trường New Delhi và Islamabad sau đó lại làm thay đổi mọi thứ. Kashmir vẫn là vấn đề nóng bỏng giữa Ấn Độ và Pakistan. |