From: thuy nguyenTo: [email protected] Sent: Wednesday, August 18,
Gửi chị Lan,
Tôi sẽ kể cho bạn Lan về chuyện của gia đình tôi. Mẹ tôi cũng giống như vậy có điều còn nghiện thêm 1 món nữa đó là đánh bài tứ sắc. Từ nhỏ chị em chúng tôi lớn lên không có cha (con ngoại hôn), chúng tôi có 4 chị em (3 gái,1 trai). Người chị đầu là con nuôi, chị kế là con của 1 người đàn ông mà đến bây giờ chúng tôi cũng chưa biết mặt, còn lại tôi và 1 em trai là cùng 1 cha. Chúng tôi có biết nhưng không được thừa nhận (vì ba tôi đã có vợ con rồi và mẹ tôi là nguyên nhân làm vợ của ba tôi chết vì hậu sản do ghen).
Tôi rất yêu mẹ của tôi, nhưng quả thật nhiều lúc tôi muốn giết hoặc có ước muốn đừng có mẹ ở trên đời này. Chúng tôi lớn lên trong đau khổ và tủi nhục, không ngày nào gia đình tôi được yên ổn. Mẹ tôi suốt ngày chơi đề, chơi tứ sắc nếu thắng thì mua đủ thứ về cho chúng tôi ăn, còn nếu thua thì chửi mắng hoặc đem đồ đạc trong nhà đi cầm cố. Đến cái mền chúng tôi đắp cũng cầm đi để có tiền chơi đề. Vì thế bà ngoại là người lo lắng nhịn ăn để cho chúng tôi ăn học đến nơi đến chốn. Mẹ tôi không biết ơn bà ngoại tôi, song lại tỏ ra rất hỗn hào, suốt ngày chửi bới bà ngoại chúng tôi. Thậm chí có lúc còn cầm dao rượt bà ngoại chạy khắp xóm. Những lúc như thế tôi cảm thấy trên đời này chỉ có mẹ tôi là người độc nhất vô nhị.
Tôi hận mẹ tôi nhiều lắm. Vào những năm 1990, chị em tôi học ĐH vừa học, vừa làm còn phải nuôi tù mẹ tôi nữa. Vì mẹ tôi cũng bài bạc và nợ nần bị kiện ra tòa nên phải ở tù (18 tháng). Bạn không tưởng tượng chúng tôi khổ như thế nào đâu. Thế mà mẹ tôi cũng không bỏ tật đó. Chúng tôi nói ngọt, năn nỉ, khóc lóc, hăm dọa các kiểu báo công an đến bắt tận ổ chơi bài, nhưng vẫn không trị được con “ma nghiện” trong người mẹ tôi. Cho đến bây giờ chúng tôi đã có cuộc sống ổn định rồi, nhưng cứ vài 3 tháng là phải trả 5-10 triệu đồng tiền vay mượn của mẹ tôi. Mà bạn Lan biết không đặc biệt những người như mẹ tôi nói dối rất tài tình, lúc nào cũng chối bảo mình không có chơi đánh bài hoặc đề. Nhiều lúc mình chán đến mức muốn chết quách đi để khỏi nhìn thấy mẹ tôi nữa.
Bây giờ tôi đã có gia đình rồi, mình muốn mẹ mình được tôn trọng nên không cho ông xã tôi biết mẹ tôi như thế. Mỗi tháng chị em chúng tôi cũng gửi cho mẹ 700.000 đồng để tiêu, nhưng hình như đối với mẹ tôi bao nhiêu cũng chưa đủ thì phải, nên lúc nào cũng gọi điện kêu cho thêm. Tôi mong qua diễn đàn này có ai đó giúp tôi tìm cách chữa trị cho mẹ tôi không còn nghiện đánh bài, đánh đề giống như má bạn Lan được không? Nhiều lúc tôi muốn lên mạng để tâm sự và xin tư vấn nhưng ngại. Hôm nay đọc thư của Lan tôi rất hiểu tâm trạng của bạn. Chính vì thế mà chị em chúng tôi bỏ xứ vào Sài Gòn lập nghiệp.
Trong bài của chị Bao Nguyên Chi viết hãy gần gũi, tâm sự, hỏi han… Tất cả những điều đó không giải quyết được đâu, vì một người nghiện như mẹ chúng tôi ăn vào máu rồi, không phải vì cô đơn mà nó giống như một thói quen vậy. Tôi có nghe một câu nói “cái tính khó bỏ, cái tật khó chừa”. Chào thân ái!
Xuân Thủy